"Niên Niên, con có muốn nói chuyện với bố không?” Sở Dung quay sang hỏi Phó Niên đang năm bên cạnh. Phó Niên gật đầu nhẹ nhàng, vẫn như mọi khi nói vài câu nhớ nghỉ ngơi rồi im lặng. Hai đứa nhỏ đều đã buồn ngủ, cuối cùng cũng chỉ có thể để Sở Dung tổng kết lại cuộc gọi: "Tổng giám đốc Phó, đã khuya, chúng tôi chuẩn bị đi ngủ. Anh tiếp tục làm việc nhé?” "Sở Dung." Phó Như Hối gọi cô bằng giọng nhẹ nhàng: "Em chăm sóc hai đứa nhỏ rất tốt, phải không?”

Lúc Phó Như Hối gọi tên cô, Sở Dung có loại cảm giác tai mình như tê dại. Nhưng lần này lại không phải vì giọng nói của Phó Như Hối rất êm tai, rất gợi cảm, mà là vì giọng của Phó Như Hối giống như khi cẩm y vệ thẩm vấn phạm nhân trong bộ phim truyền hình mà cô từng xem. Nó nhẹ nhàng lại chậm rãi, nghe có vẻ rất tình cảm nhưng tuyệt đối không hề dịu dàng, trái lại nó như một con rắn độc quấn quanh bạn. Một khi bạn nói ra tội ác của mình, con rắn độc này sẽ lập tức nuốt bạn xuống bụng. Sở Dung nuốt nước bọt, lo lắng: "Tổng giám đốc Phó, anh..." Liệu anh đã biết điều gì không?

"Không sao cả." Phó Như Hối lấy lại giọng điệu bình thản: "Em ngủ đi, anh không làm phiên nữa.”

Sở Dung chờ Phó Như Hối cúp máy, nhìn lên bầu trời đen thẫm, lòng bối rối.

Hầy, cứ trằn trọc không ngủ được.

Sở Dung nằm thêm một lúc, đợi cho đến khi hai đứa trẻ bên cạnh chìm vào giấc ngủ say, cô mới lén lút rời giường, định bụng ra khỏi phòng. Trong khi đó, Phó Như Hối ngồi trong phòng bệnh ngập tràn mùi thuốc khử trùng. Trán anh được quấn một lớp băng gạc, trên khuôn mặt anh tuấn đã gầy đi khá nhiều lộ ra vẻ khó lường.

Do thiếu ngủ trong hai ngày qua, anh đã ngất xỉu trong cuộc họp sáng nay và bị thương ở đầu, sau đó đã phải nhập viện bốn ngày.

Sự kiệt sức cùng với chấn thương não nghiêm trọng khiến Phó Như Hối ngủ li bì vài ngày trước khi dần tỉnh lại. Những ngày ngủ mê mệt này, Phó Như Hối đã trải qua rất nhiều chuyện mà ngay cả chính anh cũng không thể nào tin được. Bởi vì không thể tin được, đầu Phó Như Hối lúc này đau đến mức sắp nổ tung.

Anh đã sống lại rồi.

Ký ức của kiếp trước ùa về như một trận lũ, hàng loạt hình ảnh mông lung chen chúc trong đầu anh. Phó Như Hối mất nhiêu ngày đêm để tiêu hóa hết những ký ức ấy.

Kiếp trước, Phó Như Hổi cũng giống như bây giờ, sau khi anh trai và chị dâu qua đời ngoài ý muốn, anh đã nhận nuôi hai đứa cháu trai chưa đầy ba tuổi mấy tháng. Anh trực tiếp chuyển quyền giám hộ của hai đứa trẻ sang tên mình, bình thường đều gọi là cha con và nuôi như con ruột của mình. Nhưng thật đáng tiếc, Phó Như Hối mãi không kết hôn. Hai đứa trẻ ấy không có mẹ của mình, mặc dù chúng không nói rõ nhưng Phó Như Hối cũng biết hai anh em khao khát tình thương của mẹ đến nhường nào.

Chưa đầy hai năm sau, Phó Như Hối đã gặp người mà anh yêu và đó là Sở Dung, người sau này trở thành vợ anh.

Họ kết hôn chỉ sau sáu tháng quen biết. Sở Dung rất yêu mến Phó Niên và Phó Dư và hai đứa trẻ cũng rất thích cô.

Phó Như Hối cảm thấy hạnh phúc, đúng lúc công việc ở nước ngoài bận rộn. Sau khi thảo luận với Sở Dung, anh quyết định đi công tác vài tháng và Sở Dung đã nhẹ nhàng đồng ý, khiến Phó Như Hối cảm thấy có chút áy náy. Anh nhớ rõ lúc xuất ngoại, trong lòng anh khi ấy luôn có một loại dự cảm không lành, thế nhưng công việc cứ đổ dồn, Phó Như Hối chỉ có thể đè xuống chút bất an đó.

Sở Dung thường xuyên dính lấy người khác, Phó Như Hối nghĩ rằng sau khoảng thời gian dài đi nước ngoài như thế, Sở Dung chắc chắn sẽ không kiềm chế được mà gọi điện cho anh hàng ngày.

Tuy vậy, ngày trở về của anh liên tục bị trì hoãn, Sở Dung lại không hê gọi cho anh một cuộc điện thoại nào.

Mãi đến một năm sau, Phó Như Hối về nước và nhận được một email lạ.

1.05019 sec| 2392.055 kb